Ba ngày sau, tại một căn cứ an toàn trên vùng núi Tây Nam Trung Quốc – nơi Hàn Mặc dùng để ẩn giấu tài liệu mật và tạm thời nghỉ ngơi mỗi khi cần thoát khỏi thế giới tài chính hỗn loạn.
Tô Diệp Linh ngồi bên giường bệnh, đôi mắt vẫn đỏ hoe sau ba đêm không ngủ tròn.
Trần Quân Duệ vẫn chưa tỉnh lại.
Anh nằm đó – sắc mặt tái nhợt, vết thương ở vai trái đã được cầm máu, nhưng vẫn còn mảnh đạn chưa lấy ra được vì điều kiện tại căn cứ không đủ thiết bị phẫu thuật chuyên sâu.
Cô đã dùng kỹ thuật y tế học được trong những năm tha hương để giữ mạng sống cho anh – từng mũi khâu, từng giọt truyền, từng cái lau trán đều mang theo một loại yên lặng đặc biệt.
---
Hàn Mặc bước vào.
Anh đứng tựa cửa một lúc lâu, ánh mắt tối lại khi thấy bóng lưng nhỏ bé của cô đang chăm sóc một người đàn ông khác – người từng thề giết cô, giờ lại vì cô mà đổ máu.
"Em... còn sống là nhờ anh ta?" – Giọng anh trầm thấp.
"Là nhờ chính anh ấy. Nếu anh ấy không ngăn đội sát thủ hôm đó, em đã chết." – Cô đáp, không quay lại.
Một lát sau, cô đứng dậy, lau tay bằng khăn vải thô, đối diện anh.
"Anh giận à?" – Cô hỏi thẳng.
"Không." – Hàn Mặc lắc đầu.
"Chỉ là… anh từng nghĩ, không ai ngoài anh có thể làm em cảm động."
Cô im lặng.
---
Quân Duệ khẽ rên một tiếng.
Cô lập tức quay lại, áp tay lên trán anh.
Mi mắt anh run lên, rồi từ từ mở ra. Trong thoáng chốc, ánh mắt lạnh lùng thường ngày ấy trở nên mong manh một cách đáng sợ.
"Em… vẫn còn sống." – Giọng anh khàn khàn.
"Nhờ anh." – Cô cúi thấp giọng, nhẹ nhàng đưa nước đến môi anh. "Cũng may đạn không vào tim. Nếu không…"
Anh khẽ nhếch môi, cười yếu ớt.
"Đáng ra… tôi nên để cô chết, đúng không?"
Cô lắc đầu.
"Không. Đáng ra… tôi nên tin anh từ đầu."
---
Đêm hôm đó.
Trời mưa phùn nhẹ, gió núi rít qua khe cửa gỗ cũ.
Tô Diệp Linh ngồi cạnh Quân Duệ, tay đặt trên băng gạc ở ngực anh để kiểm tra lại vết thương.
"Cô vẫn không sợ tôi giết cô?" – Anh hỏi, mắt nhìn thẳng trần nhà.
"Anh đã có cơ hội. Nhiều hơn một lần." – Cô nhẹ đáp.
"Vậy còn Hàn Mặc? Nếu tôi nói... tôi không hối hận vì cứu cô, nhưng tôi sẽ không dừng lại nếu cô chọn anh ta?"
Cô khựng lại, tay siết nhẹ.
"Đừng nói vậy, Quân Duệ."
Anh quay đầu, ánh mắt thẳng tắp như lưỡi dao vừa bén:
"Cô bước vào đời tôi với thân phận con gái của kẻ tôi hận nhất.
Nhưng rồi... tôi lại muốn bảo vệ cô khỏi chính những gì tôi từng thề sẽ phá hủy.
Cô có hiểu cảm giác ấy không?"
---
Cô đứng dậy.
"Tôi hiểu." – Giọng cô nhỏ, nhưng rắn rỏi.
"Vì tôi cũng từng thề không bao giờ tin một người đàn ông quyền lực nào nữa. Nhưng cuối cùng… lại mềm lòng vì hai người."
Ánh mắt họ giao nhau.
Trong khoảnh khắc, quá nhiều thứ trôi qua trong im lặng.
Biết ơn.
Day dứt.
Và thứ gì đó… không thể gọi tên.
---
Sáng hôm sau.
Hàn Mặc chuẩn bị rời đi để xử lý tình hình tài chính tập đoàn, sau khi một loạt các khoản tiền bị đóng băng nghi ngờ liên quan đến Hắc Kim Liên.
Trước khi đi, anh kéo Tô Diệp Linh ra ngoài vườn.
"Anh sắp vào một trận chiến mới. Có thể là kinh tế, có thể là mạng sống."
"Em biết."
"Nhưng điều anh cần… là biết chắc em vẫn sẽ ở lại đây.
Không vì Quân Duệ. Không vì quá khứ.
Mà vì chính bản thân em."
Cô nhìn anh thật lâu, rồi khẽ gật đầu.
"Em ở lại. Nhưng không phải để trốn trong bóng lưng ai.
Mà để làm rõ mọi chuyện... từ mẹ em, đến tổ chức, đến chính em."
Hàn Mặc cười nhạt:
"Em vẫn luôn mạnh hơn anh tưởng."
"Còn anh vẫn luôn cố che giấu nỗi sợ mất em." – Cô đáp, nghiêm túc.
Anh không hôn cô. Chỉ siết tay thật chặt.
"Chờ anh."
---
Khi Hàn Mặc rời đi,
Trần Quân Duệ đã có thể tự ngồi dậy. Anh nhìn ra cửa sổ nơi bóng Hàn Mặc vừa khuất.
"Cô sẽ quay về bên anh ta, phải không?" – Anh hỏi.
Tô Diệp Linh đứng im một lúc.
"Có thể. Nhưng không phải vì anh ấy cứu tôi.
Mà vì tôi muốn được là chính mình khi ở cạnh anh ấy."
"Vậy tôi là ai trong câu chuyện của cô?" – Anh bật cười.
"Là một vết cứa trong tim tôi.
Một vết thương… tôi không muốn chữa lành."
Anh khựng lại. Lần đầu tiên, ánh mắt hắn dao động thật sự.
---
Đêm xuống, mưa nặng hạt.
Tô Diệp Linh một mình bước ra hành lang đá. Trong tay là chiếc hộp gỗ mà mẹ cô từng để lại – mã khóa vẫn chưa được giải.
Cô ngẩng đầu nhìn trời.
"Mẹ…
Con phải chọn giữa một người đã cứu con, và một người từng muốn giết con nhưng lại vì con mà suýt chết."
"Con không biết…
Thế nào là đúng nữa."
Một cơn gió mạnh lướt qua, cuốn theo cánh hoa đỏ rơi xuống nền đá. Cô cúi xuống nhặt, ngón tay khẽ siết.
Chiến tranh trong cô… chưa bao giờ dừng lại.
Chỉ là bây giờ, nó có thêm một thứ vũ khí mới: cảm xúc.