Cherreads

Chapter 16 - Chương 16: Máu Đổ Trong Đêm

Tiếng còi cảnh báo rền vang khắp biệt phủ.

Đèn báo động nhấp nháy đỏ rực, hòa lẫn tiếng bước chân rầm rập như sấm rền kéo đến từ ba hướng. Trên màn hình an ninh nội bộ, các đội truy kích đã chia thành đội hình tam giác vây chặt toàn bộ khu nhà.

Tô Diệp Linh đứng sát tường, tim đập loạn.

Bên cạnh, Trần Quân Duệ trượt bàn phím cảm ứng dưới chân bàn đá cẩm thạch. Một bức tường bật mở, để lộ lối đi ngầm dẫn xuống hầm kỹ thuật cũ – nơi chỉ có một vài người trong tổ chức biết.

"Đi." – Hắn ra lệnh, giọng khàn đặc.

"Còn anh?" – Cô hỏi, mắt nhìn chằm chằm.

"Tôi đi sau." – Hắn đẩy nhẹ cô vào, đóng cửa lại.

Tiếng kim loại vang lên – cửa khóa chặt bằng vân tay hắn. Trong lòng Tô Diệp Linh dâng lên một cảm giác khó tả… một nỗi sợ không còn thuộc về riêng cô nữa.

---

Dưới lòng đất,

hành lang hẹp tối om chỉ có đèn pin nhỏ từ đồng hồ đeo tay cô soi sáng.

Gió ẩm mang theo mùi ẩm mốc, dây cáp cũ kỹ lủng lẳng, từng bước chân vang vọng trong khoảng không âm u, như đang lướt qua cổ mộ.

Một mình.

Nhưng cô biết, trên kia – Quân Duệ đang cầm chân bọn sát thủ.

---

Phía trên.

Cửa chính biệt phủ bị phá tung.

Bốn người mặc đồ đen, đeo mặt nạ sắt, từ đội sát thủ tinh nhuệ của Đường Tước ập vào.

Quân Duệ đứng sẵn ở đó, khẩu súng trong tay giương thẳng.

"Quân Duệ! Anh có điên không? Đây là Lệnh Diệt Đỏ!" – tên đội trưởng hét lên.

"Tôi không tuân lệnh kẻ giết mẹ tôi và sai khiến tổ chức như cái chợ." – Hắn cười lạnh.

Câu nói vừa dứt, tiếng súng vang lên.

Chiến đấu bắt đầu.

---

Dưới hầm, Tô Diệp Linh chạy không ngừng.

Từng khúc cua chật hẹp, tường rêu bám đầy, vết nứt gỉ sét, ánh đèn yếu ớt chập chờn. Bản đồ trong trí nhớ mờ dần theo từng phút lo âu.

Cô rút điện thoại.

Không có tín hiệu.

Hàn Mặc… có biết không?

Có nhận được tín hiệu khẩn không?

Đột nhiên, một tiếng nổ nhỏ phía sau.

Khói bụi mịt mù. Cô quay đầu – một khe hầm phụ đã bị đánh sập. Bọn chúng phát hiện lối thoát rồi.

---

Phía trên, Quân Duệ ngã xuống khi một viên đạn xuyên qua bả vai.

Máu trào ra, nhuộm ướt áo sơ mi đen.

Nhưng hắn vẫn siết chặt khẩu súng, bắn hạ hai kẻ truy sát cuối cùng.

Đầu gối hắn khuỵu xuống, nhưng ý chí chưa buông xuôi.

Cô phải sống.

Dù hắn chết – cô phải sống.

Hắn lết người đến hệ thống điện trung tâm, kích hoạt lệnh "Hủy lối ngầm cấp một" – đánh sập một phần đường hầm dẫn ra mặt đất, làm chậm truy kích.

---

Dưới hầm, Tô Diệp Linh nghe tiếng nổ.

Trái tim thắt lại.

"Anh… làm vậy để em thoát ra ư?" – Cô thì thầm, bàn tay run rẩy.

Máu cô lạnh ngắt.

Một ngã rẽ mở ra phía trước – cánh cửa sắt dẫn lên bãi đỗ tàu ngầm. Cô biết, nếu mở được, sẽ ra biển.

Nhưng ngay khi chạm vào cửa – một bóng đen ập đến từ phía sau.

Bịch!

Một cú đấm mạnh giáng vào sườn cô.

Cô ngã xuống, mắt tối sầm.

---

Bên trên, Quân Duệ gần như gục hoàn toàn. Khí lạnh dồn lên ngực, máu vẫn không ngừng rỉ.

Lúc hắn định nhắm mắt lại – một âm thanh quen thuộc vang lên qua bộ đàm cài bên tai.

"Quân Duệ, đây là Hàn Mặc.

Vị trí của cô ấy?"

Mắt hắn mở bừng.

"Cô ấy… đường hầm thứ ba… hướng cảng… bị phục kích…"

"Giữ lấy mạng. Tôi đến." – Giọng Hàn Mặc rắn rỏi, như một nhát cắt xuyên đêm.

---

Cảng ngầm.

Tô Diệp Linh bị trói vào trụ sắt, mặt đầy máu.

Kẻ tấn công cô – một thành viên kỳ cựu của Hắc Kim Liên – nheo mắt nhìn cô như món chiến lợi phẩm:

"Thạch Anh Đỏ để lại tai họa cho tổ chức.

Còn cô – là hậu quả cuối cùng.

Cô nên chết như bà ta. Một lần và mãi mãi."

Hắn giương súng, ngón tay đặt lên cò.

---

Tiếng súng nổ – nhưng không phải từ hắn.

Một viên đạn bắn trúng trán hắn từ phía xa – máu văng tung tóe.

Tô Diệp Linh giật mình, quay đầu – Hàn Mặc xuất hiện, toàn thân là bóng tối, như ác ma bước ra từ địa ngục.

"Đụng đến cô ấy… là đụng đến địa ngục." – Giọng anh trầm khàn.

Anh chạy đến, cởi trói, ôm chầm lấy cô.

"Em có bị thương không?"

Cô chỉ run rẩy lắc đầu.

"Quân Duệ… anh ấy…"

"Còn sống. Tôi điều đội y tế đến biệt phủ. Nếu hắn giữ được một phần hơi thở – chúng ta cứu được."

---

Trong boong tàu ngầm rời khỏi cảng Hong Kong, Tô Diệp Linh tựa đầu vào ngực Hàn Mặc.

Anh ôm chặt cô, bàn tay cô vẫn dính máu – không biết là của anh, của kẻ thù… hay của người từng cứu cô.

"Từ nay…

Em không chiến đấu một mình nữa." – Hàn Mặc nói.

Cô nhắm mắt lại. Giọt nước mắt rơi...

More Chapters