Buổi tối muộn,
Diệp Linh đang trong phòng thì đội nhiên có tiếng gõ cửa vang lên sau đó cửa mở ra Hàn Mặc bước vào Diệp Linh hơi sững người nhưng rất nhanh lao vào lồng ngực vững chãi của anh. Cô có hơi bất ngờ vì thấy anh:" Anh về khi nào? Mọi chuyện..."
Giọng nói bỗng im bặt, Hàn Mặc đột nhiên ôm cô lên, tựa lên cánh cửa, cửa bị đóng lại, lưng Diệp Linh dán chặt lên
Tà váy bị vén đến ngang hông, bàn tay anh lần mò từ bắp đùi lên thắt lưng cô, thô lỗ vuốt ve. Diệp Linh cảm thấy trên đùi truyền đến một trận tê dại, không khí lùa vào có chút lạnh. Cô giãy
giụa.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Hàn Mặc đột nhiên dùng thân thể va mạnh vào cô, lưng Diệp Linh bị va vào cửa có chút đau.
Anh vòng tay ra sau lưng cô, kéo khóa váy, chiếc váy bị tuột xuống rơi trên mặt đất, thân hình trắng nõn của cô lộ ra.
Diệp Linh thở sâu, không cam lòng phản kích: "Gấp như vậy?"
"Ai gấp?" Tay Hàn Mặc vuốt ve cơ thể cô, môi ghé sát vào tai cô: "Là anh hay em"
Hơi thở nóng rực phảng phất bên tai khiến Diệp Linh khẽ run rẩy, vuốt lên mặt anh: "Được, đến đi~"
Toàn thân Hàn Mặc căng cứng, một câu nói này của cô tựa như tiếng yêu nữ quyến rũ, mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất, chỉ còn văng vẳng trong tai lời mời gọi này.
Đến đi ~
Một giây sau, cơ thể Diệp Linh chợt nhẹ bẫng, cô bị anh bế lấy đặt lên giường.
Anh cởi áo ra, kéo tay cô đặt lên lưng quần.Diệp Linh sờ đến vòng eo săn chắc nóng rực ấy, chậm rãi cởi thắt lưng của anh.
"Đinh" một tiếng, như âm thanh của đoạn dây cung bật ra, Hàn Mặc cúi đầu, vươn tay vào giữa hai đùi cô.
Cả người Diệp Linh như có một ngọn lửa đang bùng cháy, môi anh ở trên cổ cô gặm cắn, mơ hồ truyền đến cảm giác đau nhói, lúc đầu có chút mạnh, về sau nhẹ dần. Anh hôn một đường đến rãnh ngực, cởi áo ngực cô xuống.
Trước ngực chợt cảm thấy lạnh lẽo, tiếp đến là cảm giác nóng bỏng từ đầu lưỡi anh.
Trong nháy mắt Diệp Linh cong người lên, mở miệng thở dốc.
Bàn tay anh giật quần lót của cô xuống, thăm dò vào trong, khuấy đảo vực sâu.
Cô nhấc chân quấn chặt lấy eo anh, quần anh đã cởi xuống, bàn tay kia đưa ra, đan xen với các ngón tay của cô, tay cô bị nắm trọn trong lòng bàn tay anh.
Quần áo trên người đã cởi hết, anh ngồi dậy, màn đêm buông xuống, trong phòng anh đang lõa thể, cúi đầu mặc "áo mưa" vào.
Chân Diệp Linh bị anh nắm lấy, anh bất ngờ áp sát xuống, nâng thắt lưng cô lên, mạnh mẽ đi vào.
Trong nháy mắt, thời gian dường như dừng lại.
Hàn Mặc thở dốc, Diệp Linh cũng thở dốc, thậm chí còn khẽ run lên.
Sau đó, giống như được triệt để giải thoát, anh nâng mông cô lên, từng cái từng cái va chạm.
Từ chậm đến nhanh dần, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Diệp Linh cắn chặt môi, chống lại sự kích thích muốn rên lên.
Hàn Mặc đột nhiên nắm lấy cằm cô, ép cô phải mở miệng
"Kêu lên" - Anh ra lệnh
Một tiếng rên rĩ nhẹ nhàng phát ra, anh nâng người cô lên, cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn của anh quá mức xâm lược, anh ngậm môi cô, lại nhẹ nhàng cắn, một tay đặt sau lưng cô ra sức xoa nắn.
Nơi đó một mảnh trắng mịn, dưới sự vuốt ve của anh dần trở nên nóng bỏng, mồ hôi toát ra. Cả người Diệp Linh đong đưa theo tiết tấu của anh, cảm giác như sắp thở không nổi, muốn lẩn tránh, nhưng lại bị cánh tay anh giam cầm, đôi môi bị đầu lưỡi anh triền miên rong ruổi.
Cũng không có kỹ xảo khiến người ta thoải mái, anh quá mạnh mẽ như thể cố ý muốn chinh phục
cô.
Diệp Linh ôm lấy lưng anh, vô tình đụng phải vết thương trên cánh tay trái, anh khẽ kêu lên, chuyển động hơi chậm lại.
Diệp Linh dừng lại:"Anh bị thương rồi "
"Không đáng ngại, Tiếp Tục."
Âm thanh của anh khàn khàn nhuốm màu tình dục lọt vào tai càng thêm phần gợi cảm, Diệp Linh liếm một cái trên tai trái anh: "Nhẹ một chút, Hàn Ca."
Hàn Mặc bỗng nhiên dừng lại, sau đó ra vào mạnh mẽ hơn, siết chặt cô: "Gọi tên anh ."
Diệp Linh chút nữa đã khuỵu xuống, ôm cổ anh, thanh âm run rẩy: "Hàn Ca~"
"Gọi tên anh."
Hàn Mặc thở dốc, tức giận bật cười một tiếng, rồi lại mạnh mẽ xông tới như muốn nghiền nát cô. Diệp Linh toàn thân mướt mồ hôi, mau chóng buông vũ khí đầu hàng, chủ động hôn lên môi anh,
lưỡi quét qua yết hầu anh, mút xương quai xanh, nhẹ nhàng yêu kiều lên tiếng:
"Mặc ~Mặc~"
Nhưng Hàn Mặc không buông tha cô, đè nén thở dốc, mải miết không ngừng nghỉ.
Cả người cô ướt đẫm, chỉ có thể vùi trong vòng tay anh, bàn tay vuốt ve cơ thể anh, cho đến xương cùng.
Hàn Mặc gầm lên một tiếng rên, đè chặt hai bàn tay cô, giống như phát điên.
Anh cảm thấy bản mình sắp mất hết lý trí.
Trong đầu Diệp Linh ồn ào náo động nổi lên bốn phía, từ da đầu cho đến đầu mũi chân đều tê dại như bị điện giật. Cô muốn nhịn nhưng nhịn không nổi, cuối cùng bỏ cuộc, mở miệng rên lên.
Đến sau cùng tựa như thất thần, như cá mất dưỡng khí.
Chưa từng trải qua cảm giác mãnh liệt như thế này, cực hạn cùng điên cuồng, sảng khoái và vui sướng.
Thể chất của anh khiến cô phải thán phục, cô níu lấy ga giường, cũng quên mất cô và anh tại sao lại triền miên cuốn vào nhau.
Đổi vài tư thế, Diệp Linh mệt không còn hơi sức để cử động.
Hàn Mặc hôn lên sóng lưng cô, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô: "Em đúng là thuốc phiện."
Cao trao qua đi cũng đã rạng sáng, Lúc dừng lại, Diệp Linh nằm úp trên người Hàn Mặc, thật lâu sau vẫn không động đậy.
"Nói đi." Diệp Linh đột nhiên lên tiếng qua đầu sang nhìn Hàn Mặc: "Vừa rồi anh bị chuyện gì kích thích như thế?"
"Quân Duệ" - Anh liếc nhìn cô rồi nói hai chữ
Sắc mặt Diệp Linh lạnh xuống, nhìn anh chằm chằm: "Làm sao? Anh sợ anh ta?" Hàn Mặc nhíu mày, nhìn sang.
" không phải sợ anh ta, mà là sợ em động lòng" .
"Không cần phải lo, Em chỉ là không ngờ anh ta lại liều mạng cứu em có hơi cảm động nhưng không phải là rung động, ơn cứu mạng này em sẽ nhớ và cũng sẽ trả lại."
Nói xong Diệp Linh chủ động hôn lên môi Hàn Mặc khi hai môi áp sát cô mở miệng nói từng chữ nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Còn anh Hàn Mặc, anh là của em - người duy nhất đời này em đã chọn là người đồng hành sau này cũng là cha của các con em."
Quân Duệ không có ý nghĩa gì trong đoạn tình cảm này, Diệp Linh là của anh, dù có quý giá thế nào thì cũng là của anh. Hàn Mặc siết chặt lấy cô nhớ lại buối tối
Lúc anh vừa về đến đã gặp Quân Duệ ở cổng, vết thương anh ta đã gần lành.
Anh ta thấy anh thì nói một câu không đầu không đuôi: "Hàn Mặc, tôi vẫn luôn rất coi trọng cậu, đừng làm tôi thất vọng, dù sao, tôi đã đem thứ quý giá nhất của mình cho cậu rồi, cậu nên hiểu những gì tôi nói." Sau đó bỏ đi
Anh đương nhiên hiểu thứ quý giá nhất mà Quân Duệ muốn ám chỉ là Diệp Linh. Hàn Mặc cười lạnh, Diệp Linh không phải là do anh ta tặng thưởng. Từ trước đến giờ cô không phải là thứ để trao đổi.