Cherreads

Chapter 18 - Chương 18: Luận Đạo Hội và Bàn Cờ Mới

Trước lời mời đầy thiện chí của Kỷ Vân, Lâm Phong hiểu rằng mình không có lý do gì để từ chối. Trong cái hang cọp Thiên Huyền Tông này, khi đã đắc tội với một phe phái hùng mạnh, việc tìm kiếm một liên minh là lựa chọn duy nhất để sinh tồn. Hơn nữa, phe phái này lại có sự chống lưng của Lưu trưởng lão, người đã tỏ ra công chính trong vụ đối chất vừa qua.

"Nếu được các sư huynh chỉ giáo, đó là vinh hạnh của đệ," Lâm Phong chắp tay, bình tĩnh đáp.

Nụ cười trên mặt Kỷ Vân càng thêm rạng rỡ. "Tốt quá! Vậy tối mai, giờ Tuất, tại Dao Quang Các trên đỉnh Thanh Tùng Phong, chúng ta không gặp không về. Sư đệ cứ đến đó, nói là tìm Kỷ Vân ta là được."

Sau khi Kỷ Vân rời đi, Lâm Phong trở vào trong động phủ, sự bình tĩnh trên mặt hắn dần biến mất, thay vào đó là một vẻ trầm tư sâu sắc. Hắn ngồi xuống tĩnh thất, nhắm mắt lại, nhưng không tu luyện. Hắn đang sắp xếp lại toàn bộ những gì đã xảy ra.

Con đường báo thù của hắn, từ lúc nào đã rẽ sang một hướng hoàn toàn bất ngờ. Hắn vốn chỉ định ẩn mình, lặng lẽ tìm kiếm sức mạnh và chân tướng năm xưa. Nhưng số phận trớ trêu, hết lần này đến lần khác lại đẩy hắn ra giữa trung tâm của sự chú ý, buộc hắn phải tham gia vào cuộc đấu đá quyền lực của chính kẻ thù.

Nhưng trong nguy lại có cơ. Hắn nhận ra, đây cũng là một cơ hội. Chỉ khi tiến vào vòng tròn cốt lõi của Thiên Huyền Tông, hắn mới có thể tiếp cận được những bí mật thực sự, mới có thể tìm hiểu được những nhân vật đã đứng sau thảm kịch của Lâm gia năm đó. Liên minh với phe của Lưu trưởng lão, chính là bước đầu tiên để hắn đặt chân lên bàn cờ này.

"Luận Đạo Hội..." Hắn lẩm bẩm. Hắn biết đây không chỉ là một buổi tụ tập uống trà nói chuyện phiếm. Đây là một bài kiểm tra. Hắn, một "kỳ tài luyện thể" vừa xuất hiện, phải thể hiện ra giá trị của mình để được liên minh này chấp nhận. Nhưng hắn có thể nói gì về "đạo"? Hắn không đọc qua vạn quyển đạo thư, không hiểu những lý luận cao siêu về ngũ hành âm dương. Thứ duy nhất hắn có, là Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết và những trải nghiệm thực tế của chính mình.

Tối hôm sau, Lâm Phong thay một bộ y phục sạch sẽ, rời khỏi Thúy Vân Phong, tìm đường đến Thanh Tùng Phong.

Dao Quang Các quả thực là một nơi phong cảnh tuyệt vời. Nó là một tòa các gỗ ba tầng được xây dựng cheo leo trên một mỏm núi, ba mặt đều là vực sâu và biển mây cuồn cuộn. Ngồi ở đây, có thể ngắm trăng sao, nghe tiếng gió reo, quả thực là một nơi lý tưởng để các tu sĩ đàm đạo, tìm kiếm sự đột phá trong tâm cảnh.

Khi Lâm Phong đến nơi, bên trong đã có khoảng bảy, tám người. Ngoài Kỷ Vân, những người khác đều có khí tức thâm sâu, rõ ràng đều là những nhân vật không tầm thường trong hàng ngũ đệ tử nội môn và hạt nhân. Người ngồi ở vị trí chủ tọa là một thanh niên mặc áo bào trắng, khuôn mặt anh tuấn, khí chất điềm tĩnh như một khối ngọc, ánh mắt sáng và thông tuệ.

"Lâm sư đệ, đệ đến rồi," Kỷ Vân vui vẻ đứng lên đón. "Để ta giới thiệu, đây là Lục Trần sư huynh, là một trong những đệ tử hạt nhân xuất sắc nhất của môn phái."

"Lục sư huynh," Lâm Phong chắp tay thi lễ. Hắn cảm nhận được người này rất mạnh, mạnh hơn Vương Tuấn rất nhiều.

Lục Trần khẽ gật đầu, ánh mắt đánh giá nhìn Lâm Phong một lượt. "Nghe danh Lâm sư đệ đã lâu. Có thể khiến Bích Nhãn Kim Nghê thần phục, quả thực là kỳ tài. Mời ngồi."

Thái độ của Lục Trần không quá nhiệt tình, nhưng cũng không có ý xem thường. Lâm Phong tìm một chỗ ngồi xuống. Sau khi giới thiệu qua một lượt, buổi "Luận Đạo Hội" chính thức bắt đầu.

Chủ đề của họ hôm nay là về một câu trong bộ "Thái Thượng Cảm Ứng Thiên": "Họa phúc vô môn, duy nhân tự triệu". Mọi người thay nhau phát biểu, người thì dẫn kinh điển, người thì liên hệ đến kinh nghiệm đột phá của bản thân, không khí vô cùng học thuật. Lâm Phong chỉ im lặng lắng nghe, không xen vào.

Sau một hồi, Lục Trần đột nhiên quay sang hắn. "Lâm sư đệ, chúng ta đều tu linh lực, đi theo con đường của tiên gia. Riêng sư đệ lại đi theo con đường luyện thể cổ xưa. Không biết sư đệ có cao kiến gì về câu nói này từ góc độ của một người luyện thể không?"

Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Lâm Phong. Bài kiểm tra cuối cùng cũng đã đến.

Lâm Phong đứng dậy, chắp tay nói: "Các sư huynh kiến thức uyên thâm, đệ chỉ là kẻ thô kệch, không dám có cao kiến gì. Đệ chỉ có một vài suy nghĩ nông cạn từ chính bản thân mình."

Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng nói trầm ổn: "Đối với người luyện thể chúng đệ, thân thể chính là trời, ý chí chính là đất. 'Họa phúc vô môn, duy nhân tự triệu', đệ nghĩ rằng nó không chỉ nói về nhân quả báo ứng, mà còn nói về sự tu hành của chính chúng ta."

"Mỗi một lần vung quyền, mỗi một lần hít thở, đều là một lần 'triệu'. Chúng ta 'triệu' đến sự đau đớn của cơ thể, sự mệt mỏi của ý chí. Đó là 'họa'. Nhưng nếu chúng ta dùng ý chí để vượt qua cơn đau, dùng tinh thần để khống chế cơ thể, thì từ trong 'họa' đó sẽ sinh ra 'phúc'. 'Phúc' đó chính là thân thể trở nên mạnh mẽ hơn, ý chí trở nên kiên định hơn."

"Con đường luyện thể của đệ không có linh khí ảo diệu, không có pháp thuật kinh thiên. Nó chỉ có một con đường duy nhất: đối mặt trực tiếp với 'họa' do chính mình tạo ra, rồi dùng ý chí của bản thân để biến nó thành 'phúc'. Có lẽ, đó cũng là một loại Đạo."

Lời nói của Lâm Phong không có một từ ngữ hoa mỹ nào, cũng không trích dẫn bất cứ kinh điển nào. Nhưng nó lại xuất phát từ chính những trải nghiệm đau đớn và sự kiên trì của hắn. Nó mộc mạc, nhưng lại vô cùng chân thật, chạm thẳng vào bản chất của sự tu hành.

Trong Dao Quang Các bỗng nhiên im lặng. Mọi người đều đang suy ngẫm về những lời nói của hắn. Lục Trần, người vốn có ánh mắt bình tĩnh, giờ đây lại nhìn Lâm Phong với một vẻ tán thưởng thực sự. Anh ta hiểu rằng, tên sư đệ này tuy tu luyện con đường khác biệt, nhưng đạo tâm lại vô cùng vững chắc.

"Hay! Nói rất hay!" Lục Trần vỗ tay khen ngợi. "Lâm sư đệ nói đúng. Vạn pháp quy tông, mọi con đường tu hành cuối cùng đều là một cuộc chiến với chính bản thân mình. Hôm nay được nghe lời của sư đệ, quả thực đã mở mang cho chúng ta rất nhiều."

Sự tán thưởng của Lục Trần đã thay mặt cho sự chấp nhận của cả nhóm. Lâm Phong đã vượt qua bài kiểm tra.

Sau khi buổi luận đạo kết thúc, không khí trở nên thân mật hơn. Kỷ Vân kéo Lâm Phong ngồi xuống, hạ giọng nói: "Sư đệ, có một chuyện phải cho đệ biết. Vương trưởng lão, bá phụ của Vương Tuấn, đã rất tức giận về phán quyết của Chấp Sự Đường. Lão ta đang tìm cách gây khó dễ cho đệ."

Lục Trần cũng nói thêm: "Sức ảnh hưởng của phe cánh bọn họ rất lớn. Nhưng đệ cũng không cần quá lo lắng. Chỉ cần đệ vẫn còn là Chuyên Chúc Thú Sư, bọn họ sẽ không dám công khai làm gì đệ. Mối lo thực sự, là trong kỳ 'Tông Môn Đại Bỉ' nửa năm nữa."

"Tông Môn Đại Bỉ?" Đây là lần đầu tiên Lâm Phong nghe đến cái tên này.

"Đúng vậy," Kỷ Vân giải thích. "Đây là cuộc tỷ thí lớn nhất của môn phái, ba năm một lần. Tất cả đệ tử từ nội môn đến hạt nhân đều phải tham gia. Đây không chỉ là nơi để thể hiện thực lực, mà còn là nơi các phe phái tranh giành tài nguyên và danh tiếng. Trên võ đài, đao kiếm không có mắt. Bọn họ chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội này để nhắm vào đệ."

Trong lúc họ đang nói chuyện, một đệ tử khác bỗng xen vào: "Nói đi cũng phải nói lại, Lâm sư đệ hiện giờ cũng không phải không có chỗ dựa. Nghe nói ngay cả Tô sư muội của Ngọc Tiêu Phong cũng rất chú ý đến Lâm sư đệ. Có sự bảo lãnh của nàng, Vương Tuấn cũng phải kiêng dè vài phần."

Tô Thanh Sương! Cái tên này lại một lần nữa được nhắc đến. Lâm Phong im lặng, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Hắn nhận ra, sự tồn tại của hắn ở Thiên Huyền Tông, đã vô tình bị buộc chặt với vị tiên tử lạnh lùng kia.

Buổi tụ tập kết thúc vào lúc nửa đêm. Lâm Phong rời khỏi Dao Quang Các, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ. Hắn đã chính thức có được đồng minh, nhưng cũng đã thấy rõ sự nguy hiểm của kẻ địch và quy mô của bàn cờ mà hắn đang đứng trên đó.

Hắn đứng trên đỉnh Thanh Tùng Phong, nhìn về phía Thúy Vân Phong của mình, rồi lại nhìn về những ngọn núi cao hơn, hùng vĩ hơn trong bóng tối. Tông Môn Đại Bỉ. Nửa năm. Đó sẽ là sân khấu để hắn đối mặt trực diện với Vương Tuấn và phe cánh của lão.

Hắn siết chặt nắm đấm. Sự khao khát sức mạnh trong hắn chưa bao giờ mãnh liệt đến thế. Muốn sống sót, muốn báo thù, muốn tự mình định đoạt số phận trên bàn cờ này, chỉ có một con đường duy nhất.

Trở nên mạnh mẽ đến mức không ai có thể coi thường. Mạnh mẽ đến mức có thể lật đổ cả bàn cờ!

More Chapters