Cherreads

Chapter 17 - Chương 17: Động Phủ Mới và Sóng Gió Ngầm

Tin tức về việc Lâm Phong, một đệ tử ngoại môn mới từ Tạp Dịch Viện, được đặc cách bổ nhiệm làm Chuyên Chúc Thú Sư cho Bích Nhãn Kim Nghê với đãi ngộ của một đệ tử hạt nhân, đã giống như một cơn bão cấp mười hai càn quét qua toàn bộ Thiên Huyền Tông.

Trong một ngày, cái tên Lâm Phong đã trở thành chủ đề bàn tán nóng hổi nhất, từ những đệ tử tạp dịch ở dưới chân núi cho đến những đệ tử nội môn cao cao tại thượng. Có kẻ ngưỡng mộ cơ duyên của hắn. Có kẻ ghen tị đến đỏ mắt, cho rằng hắn chỉ gặp may. Và cũng có kẻ khinh thường, coi hắn như một tên nhà quê trúng số độc đắc, không có thực lực tương xứng với địa vị.

Bỏ qua mọi lời đàm tiếu bên ngoài, dưới sự sắp xếp của Chấp Sự Đường, Lâm Phong được dẫn đến nơi ở mới của mình. Đó không còn là một căn phòng gỗ tồi tàn hay một gian nhà tập thể ồn ào. Đó là một tòa động phủ độc lập nằm trên một ngọn núi nhỏ tên là Thúy Vân Phong.

Thúy Vân Phong tuy không phải là một trong những ngọn núi chính, nhưng nó nằm sát cạnh thung lũng Linh Thú Viên, vô cùng thuận tiện cho công việc của hắn. Quan trọng hơn, tiên khí ở đây vô cùng nồng đậm, cây cối xanh tươi, chim hót vượn kêu, so với Tạp Dịch Viện quả thực là một trời một vực.

Động phủ của hắn được đục sâu vào trong một vách núi, cửa vào được che bởi một thác nước nhỏ, vô cùng yên tĩnh và bí mật. Bên trong có đầy đủ phòng khách, phòng ngủ, và quan trọng nhất là một gian tĩnh thất chuyên dùng để tu luyện. Nền của tĩnh thất được khắc một Tụ Linh Trận cấp thấp, có thể tự động thu thập linh khí trời đất, khiến cho nồng độ linh khí bên trong còn cao hơn bên ngoài gấp mấy lần.

"Đây là động phủ của ngươi," vị đệ tử Chấp Sự Đường giao cho hắn một cái lệnh bài bằng ngọc trắng, đó là chìa khóa để ra vào động phủ. "Đây là đồ vật mà ngươi được nhận trong tháng này."

Vị đệ tử đưa cho hắn một cái túi trữ vật. Lâm Phong nhận lấy, cảm nhận được sự tiện lợi của món pháp bảo này. Hắn đổ đồ bên trong ra. Có một bộ y phục mới tinh, màu trắng viền vàng, chất liệu mềm mại, là trang phục tiêu chuẩn của đệ tử hạt nhân. Có một trăm viên linh thạch hạ phẩm, tỏa ra linh khí tinh thuần. Và có ba bình ngọc, bên trong là các loại đan dược phụ trợ tu luyện cơ bản nhất như Tụ Khí Đan.

Cầm bộ y phục mới trên tay, cảm nhận từng viên linh thạch mát lạnh trong lòng bàn tay, Lâm Phong không khỏi có chút hoảng hốt. Nửa năm trước, hắn còn là một kẻ đốn củi dưới chân núi, lo lắng cho từng bữa ăn. Bây giờ, hắn đã đứng ở một vị trí mà vô số người phải mơ ước cả đời. Nhưng hắn không hề cảm thấy vui mừng. Hắn chỉ siết chặt nắm tay, tự nhủ rằng tất cả những thứ này đều là công cụ, là bàn đạp để hắn tiến gần hơn đến mục tiêu cuối cùng của mình. Con đường báo thù vẫn còn rất dài và xa.

Sau khi vị đệ tử Chấp Sự Đường rời đi, Lâm Phong dành cả một buổi chiều để sắp xếp lại động phủ mới. Hắn tắm rửa sạch sẽ, thay bộ y phục trắng viền vàng. Bộ quần áo vừa vặn, tôn lên dáng người vốn gầy gò của hắn trở nên cao ráo, thẳng tắp hơn. Khí chất của hắn cũng thay đổi, sự mộc mạc của kẻ phàm nhân dần được thay thế bằng một sự bình tĩnh, sâu lắng của người tu đạo.

Ngày hôm sau, hắn chính thức bắt đầu công việc của một Chuyên Chúc Thú Sư. Khi hắn rời khỏi Thúy Vân Phong để đến Linh Thú Viên, hắn đã thu hút vô số ánh mắt trên đường đi.

"Nhìn kìa, đó là Lâm Phong!"

"Hừ, chỉ là một tên chăn thú thôi mà, dựa vào vận may chó ngáp phải ruồi mà leo lên được. Thật không biết xấu hổ!"

"Suỵt, nói nhỏ thôi. Hắn bây giờ là người được các trưởng lão coi trọng, đắc tội với hắn không có lợi đâu."

Lâm Phong phớt lờ tất cả. Hắn biết, muốn dập tắt những lời đàm tiếu này, chỉ có một cách duy nhất: dùng thực lực để chứng minh.

Đang đi, một nhóm người từ phía trước nghênh ngang đi tới. Người dẫn đầu chính là Vương Tuấn. Trông thấy Lâm Phong, hắn nhếch mép cười một cách mỉa mai, cố tình đi chậm lại để chặn đường.

"Ồ, đây chẳng phải là Lâm đại Thú Sư của chúng ta sao?" Vương Tuấn nói, giọng điệu cố ý kéo dài hai chữ "Thú Sư". "Mặc bộ đồ này vào, trông cũng ra dáng người ra phết nhỉ? Không biết có quen dùng linh thạch để tu luyện không, hay là quen tay cầm đi cho linh thú ăn rồi?"

Những đệ tử đi cùng hắn đều phá lên cười. Đây là sự sỉ nhục công khai. Chúng không dám động thủ, nhưng dùng lời nói để chèn ép thì không ai cấm được.

Lâm Phong dừng bước, ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn không có chút tức giận nào, chỉ có một sự lạnh lẽo, bình thản như mặt hồ băng. Hắn không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Vương Tuấn.

Bị ánh mắt đó nhìn vào, nụ cười của Vương Tuấn bỗng cứng lại. Hắn cảm thấy mình giống như một tên hề đang diễn trò trước một tảng đá. Sự phớt lờ của Lâm Phong còn khiến hắn khó chịu hơn cả việc bị chửi rủa.

"Hừ! Đồ nhà quê!" Vương Tuấn hừ lạnh một tiếng, rồi hất cằm, dẫn đám người của mình lách qua Lâm Phong mà đi.

Lâm Phong vẫn đứng yên, đợi bọn chúng đi xa rồi mới tiếp tục cất bước, vẻ mặt không hề thay đổi. Nhưng trong lòng, hắn đã ghi nhớ mối thù này. Hắn biết, giữa hắn và Vương Tuấn, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến sinh tử.

Đến hang động của Bích Nhãn Kim Nghê, tâm trạng của hắn mới trở nên tốt hơn. Con thần thú dường như cảm nhận được hắn đến, đã ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu ngọc bích lộ ra vẻ thân thiết.

Lâm Phong bắt đầu công việc của mình. Hắn dành phần lớn thời gian ở trong hang động, không chỉ cho nó ăn, mà còn ngồi xuống tu luyện ngay bên cạnh nó. Hắn nhanh chóng phát hiện ra một điều kinh người. Khí tức cổ xưa và thuần khiết tỏa ra từ trên người con Kim Nghê có thể giúp hắn ổn định tâm thần, khiến cho việc vận chuyển Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết trở nên dễ dàng và hiệu quả hơn rất nhiều. Hơn nữa, nó dường như có một sự cộng hưởng nào đó với Hỗn Độn khí của hắn. Tốc độ tu luyện của hắn ở đây còn nhanh hơn cả khi ở Phế Tuyền!

Con Bích Nhãn Kim Nghê này, không chỉ là trách nhiệm, mà còn là cơ duyên lớn nhất của hắn!

Tối đó, khi trở về động phủ, hắn lấy ra chiếc vảy vàng mà con Kim Nghê đã cho mình. Hắn thử rót một tia Hỗn Độn khí vào bên trong. Chiếc Nghê Lân lập tức phát ra một luồng sáng vàng ấm áp. Ở trung tâm của chiếc vảy, một phù văn cổ xưa vô cùng phức tạp, trông giống như một con mắt, từ từ hiện lên rồi lại biến mất.

"Đây là..." Lâm Phong kinh ngạc. Hắn không hiểu ý nghĩa của phù văn này, nhưng hắn biết nó chắc chắn ẩn chứa một bí mật to lớn. Hắn cẩn thận cất chiếc vảy đi, quyết định sẽ từ từ nghiên cứu sau.

Những ngày sau đó, cuộc sống của hắn trôi qua trong sự yên bình hiếm có. Ban ngày chăm sóc Kim Nghê, đồng thời tu luyện. Ban đêm trở về động phủ, nghiên cứu Kim Cương Quyết và chiếc Nghê Lân bí ẩn. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của mình đang tăng lên với một tốc độ kinh hoàng.

Nhưng sự yên bình này rõ ràng không thể kéo dài mãi. Một buổi chiều, khi hắn vừa từ Linh Thú Viên trở về, hắn phát hiện có một người đang đứng đợi trước cửa động phủ của mình.

Đó là một thanh niên mặc y phục của đệ tử nội môn, khuôn mặt tuấn tú, khí chất ôn hòa. Thấy Lâm Phong, người đó mỉm cười chắp tay: "Lâm Phong sư đệ phải không? Tại hạ là Kỷ Vân, được Lưu trưởng lão phái tới để dẫn dắt sư đệ làm quen với cuộc sống của nội môn."

"Kỷ Vân sư huynh," Lâm Phong thi lễ đáp lại, trong lòng có chút đề phòng.

Kỷ Vân tỏ ra vô cùng thân thiện. Anh ta giải thích cho Lâm Phong về sự phân chia các ngọn núi chính, về các phe phái giữa các trưởng lão và các đệ tử hạt nhân. Anh ta đặc biệt nhắc nhở: "Vương Tuấn sư đệ tuy chỉ là đệ tử nội môn, nhưng bá phụ của hắn là Vương trưởng lão, một người có thực quyền rất lớn trong môn phái. Phe của họ ở trong nội môn có rất nhiều người, sư đệ sau này hành sự phải hết sức cẩn thận."

Sau khi giải thích một hồi, Kỷ Vân đưa ra mục đích chính của mình. "Tối mai, một vài sư huynh đệ chúng ta có tổ chức một buổi 'Luận Đạo Hội' tại Dao Quang Các. Chúng ta đều là những người không cùng phe cánh với Vương trưởng lão. Lưu trưởng lão có ý muốn giới thiệu sư đệ với mọi người. Không biết sư đệ có hứng thú tham gia không?"

Đây là một lời mời. Một lời mời gia nhập một phe phái.

Lâm Phong đứng trước cửa động phủ của mình, nhìn nụ cười thân thiện của Kỷ Vân. Hắn hiểu rằng, kể từ lúc hắn được bổ nhiệm làm Chuyên Chúc Thú Sư, hắn đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải bước vào bàn cờ chính trị của Thiên Huyền Tông.

Hắn đã rời khỏi vũng bùn của Tạp Dịch Viện, nhưng lại vừa bị ném thẳng vào một đầm cá sấu, nơi mỗi một con sóng ngầm đều có thể nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào.

More Chapters