Cherreads

Chapter 5 - Chương 5: Đêm Định Tội

Tô gia biệt thự – 20h30, một đêm mưa phùn lạnh lẽo.

Cánh cổng sắt đen chạm khắc hoa văn cổ điển mở ra chậm rãi. Một chiếc Rolls-Royce Phantom dừng lại trước sảnh chính.

Tô Diệp Linh bước xuống trong bộ váy đen xẻ sâu, áo choàng lông trắng ôm sát vai, ánh mắt như gươm sắc lạnh. Theo sau cô là người vệ sĩ và Lục Tâm – trợ lý thân tín.

Lần đầu tiên, cô đặt chân về nơi gọi là "nhà", nhưng trái tim không còn cảm giác ấm áp nào.

Chỉ còn nỗi căm hận.

---

Trong đại sảnh, Dương Thu Hoa ngồi giữa ghế sofa chính, ăn vận lộng lẫy nhưng sắc mặt nhợt nhạt. Bên cạnh bà ta là Tô Lâm Yên – gương mặt xinh đẹp nhưng không còn vẻ kiêu kỳ, mà đầy tức giận và nhục nhã.

Tô lão gia không có mặt. Ông đang nằm viện, gần như liệt nửa người sau cơn đột quỵ. Đế chế Tô thị lung lay tận gốc.

"Diệp Linh." – Dương Thu Hoa cười nhạt, giọng giả vờ hiền hậu – "Cuối cùng con cũng chịu quay về."

"Bà nên gọi tôi là Tô tiểu thư. Và đây là cuộc gặp cuối cùng." – Cô ngắt lời, không khách khí, ánh mắt không thèm nhìn mẹ kế lấy một lần.

Tô Lâm Yên cười khẩy: "Cô nghĩ chỉ vì chút xét nghiệm ADN là có thể lật đổ chúng tôi? Đừng tưởng quyền lực Hàn Mặc đứng sau lưng cô là bất bại."

"Ồ?" – Tô Diệp Linh mỉm cười, rồi chậm rãi đặt một tập hồ sơ dày cộm lên bàn kính giữa phòng khách – "Vậy còn cái này thì sao?"

Tô Lâm Yên và Dương Thu Hoa thoáng biến sắc.

Lục Tâm đưa điều khiển. Tivi lớn bật sáng, hiển thị đoạn video trích từ camera bí mật: là hình ảnh năm năm trước tại bệnh viện Seoul – Dương Thu Hoa lén lút đưa tiền cho một bác sĩ sản khoa, kèm theo là giấy khai sinh giả của một đứa trẻ sơ sinh.

"Đây là bản gốc từ hồ sơ bệnh viện Thánh Tâm, được lưu trữ bí mật theo lệnh tòa." – Tô Diệp Linh nói, giọng lạnh như băng – "Bà hối lộ, tráo đổi thân phận, đẩy tôi – con gái ruột của Tô gia – ra nước ngoài sống lưu vong, trong khi đưa con gái riêng của mình ngồi vào vị trí tôi lẽ ra phải có."

"Đừng có vu khống!" – Tô Lâm Yên hét lên, đứng bật dậy – "Tôi mới là con gái của cha! Cô là kẻ giả mạo!"

Tô Diệp Linh cười khẽ, giọng châm chọc: "Thế thì giải thích sao về kết quả giám định huyết thống của cô và Tô lão gia – âm tính?"

Dương Thu Hoa đập tay lên bàn: "Cô dám động tay với người nhà?!"

"Người nhà?" – Cô tiến thêm một bước, ánh mắt sắc như dao – "Bà và đứa con riêng của bà xứng sao?"

Gương mặt Dương Thu Hoa méo mó.

"Bà đã biến cuộc đời mẹ tôi thành địa ngục." – Giọng Tô Diệp Linh nghẹn lại, nhưng vẫn lạnh – "Nên giờ tôi sẽ cho bà nếm địa ngục thật sự."

Cô vỗ tay.

Cửa sảnh bật mở, một nhóm cảnh sát bước vào, dẫn đầu là công tố viên trưởng.

"Chúng tôi có lệnh bắt giữ Dương Thu Hoa vì tội lừa đảo, tráo đổi thân phận, hối lộ và phá hoại tài sản công dân."

Dương Thu Hoa bật dậy: "Tôi là phu nhân Tô gia! Các người không có quyền bắt tôi!"

Viên công tố đưa lệnh bắt: "Mọi thứ đã được phê chuẩn. Bà có quyền im lặng và mời luật sư."

Bà ta hét lên như phát điên khi bị còng tay, quay sang Tô Lâm Yên: "Cứu mẹ! Lâm Yên, gọi luật sư! GỌI ĐI!"

Nhưng Tô Lâm Yên đứng sững, trắng bệch. Ánh mắt nhìn Diệp Linh tràn đầy thù hận:

"Cô không thấy đủ sao? Đã cướp cha mẹ tôi, vị trí của tôi, cả hôn phu của tôi – giờ còn muốn đẩy mẹ tôi vào tù?"

"Không." – Tô Diệp Linh đáp, nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh – "Tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về tôi. Còn những gì cô có... vốn dĩ chưa bao giờ là của cô."

---

Khi cảnh sát rời đi, trong sảnh chỉ còn lại hai người phụ nữ.

Tô Lâm Yên gào lên, lao đến định tát Diệp Linh, nhưng tay cô ta bị chặn giữa không trung. Lục Tâm đã giữ chặt cổ tay đối phương, lạnh giọng:

"Tốt nhất nên giữ thể diện cuối cùng. Nếu không, tôi có thể công bố clip cô bán cổ phần Tô thị trái phép cho tập đoàn nước ngoài – đủ để truy tố."

Mặt Tô Lâm Yên trắng bệch.

Tô Diệp Linh không thèm liếc nhìn cô ta thêm lần nào, quay người rời khỏi biệt thự.

Mưa vẫn rơi lất phất.

Đêm nay, Tô thị hoàn toàn sụp đổ.

Cô bước lên xe, ngồi vào hàng ghế sau. Lục Tâm định lên tiếng thì cô giơ tay ngăn lại.

"Không cần báo cáo. Tôi muốn yên tĩnh một lát."

Xe lăn bánh.

Cô ngả đầu vào kính, nhìn mưa ngoài cửa sổ. Lòng rối như tơ vò.

Cô đã thắng.

Báo thù thành công.

Nhưng vì sao... lại cảm thấy trống rỗng đến vậy?

---

Về đến Lam Uyển, cô tưởng mọi người đã ngủ. Nhưng khi vừa bước vào đại sảnh, cô đã thấy bóng dáng quen thuộc ngồi chờ trên ghế sofa.

Hàn Mặc.

Hắn đứng dậy, tiến về phía cô, không nói lời nào – chỉ đưa tay lau giọt mưa dính trên má cô.

Cô nhìn hắn, mắt đỏ hoe.

"Xong rồi."

"Ừ."

Hắn kéo cô vào lòng

Cô áp má vào ngực hắn, thì thầm:

"Em tưởng khi kết thúc, sẽ nhẹ nhõm... nhưng hóa ra chỉ thấy lạnh."

Hắn siết chặt vòng tay, khàn giọng:

"Đừng sợ. Từ bây giờ... anh là nơi duy nhất em có thể dựa vào."

---

More Chapters