Cherreads

Chapter 38 - Chương 38: Đạo Quả và Hạt Giống của Nghi Ngờ

Khi vị Chân Linh Niệm của Dao Cơ tiên tử hoàn toàn tan biến, tiếng đàn cổ cũng ngừng lại, trả Tâm Uyên về với sự tĩnh lặng vĩnh hằng của nó. Lâm Phong và Tô Thanh Sương đứng đó, mỗi người cầm một quả Đạo Quả, nhưng trong lòng lại ngổn ngang những suy nghĩ khác nhau, đặc biệt là Lâm Phong.

"Thiên Mệnh Chi Nhân..."

Bốn chữ này, giống như một tảng đá, đè nặng lên tâm trí hắn. Hắn đến đây vì thù nhà, con đường vốn đã đầy chông gai, nay lại xuất hiện thêm một kẻ địch mơ hồ nhưng lại có vẻ đáng sợ hơn tất cả. Kẻ được cả một thời đại chiếu cố, kẻ là nhân vật chính của đất trời. Làm sao để chống lại một sự tồn tại như vậy?

Hắn bất giác liếc nhìn Tô Thanh Sương. Nàng, thiên chi kiêu nữ của Thiên Huyền Tông, tu vi thâm sâu, khí chất thoát tục, lại có được cơ duyên ở nơi này. Nàng có phải là "Thiên Mệnh Chi Nhân" đó không? Nếu đúng là vậy, liên minh của họ lúc này, chẳng phải chỉ là một sự trớ trêu của số phận hay sao?

Tô Thanh Sương, với sự nhạy bén của một người có đạo tâm kiên cố, dường như cảm nhận được sự dao động trong ánh mắt của hắn. Nàng quay sang, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào hắn. "Ngươi đang nghĩ gì?"

Đối mặt với ánh mắt đó, Lâm Phong biết mình không thể che giấu. Hơn nữa, sau khi cùng nhau trải qua sinh tử, giữa họ đã có một sự thấu hiểu ngầm. Hắn quyết định không giấu giếm.

"Vị tiền bối đó nói... về 'Thiên Mệnh Chi Nhân'," hắn nói, giọng có chút trầm xuống. "Ta đang tự hỏi, người đó là ai."

Tô Thanh Sương trầm mặc một lúc. Nàng xuất thân từ một trong những ngọn núi chính, kiến thức uyên bác hơn Lâm Phong rất nhiều. Nàng nói: "Trong những điển tịch cổ xưa nhất của môn phái có ghi lại. Mỗi một thời đại, khi thiên địa linh khí có sự biến chuyển lớn, sẽ sinh ra một người được khí vận của cả trời đất hội tụ, gọi là Thiên Mệnh Chi Nhân. Người này, con đường tu luyện sẽ vô cùng thuận lợi, cơ duyên liên tiếp tìm đến, giống như là con cưng của Đại Đạo. Bất kỳ ai đối đầu với họ, thường sẽ không có kết cục tốt."

Nàng giải thích một cách bình thản, như đang thuật lại một câu chuyện không liên quan đến mình. Nhưng rồi, nàng đột nhiên nhìn Lâm Phong, một nụ cười mỉa mai hiếm thấy xuất hiện trên khóe môi lạnh giá của nàng.

"Nhưng nhìn lại những gì ngươi đã trải qua," nàng nói, "một kẻ không có linh căn lại sở hữu sức mạnh nguyên thủy, một đệ tử tạp dịch lại có thể trở thành quán quân nội môn, một người mới vào bí cảnh đã có thể khiến Hộ Sơn Thần Thú thần phục... Từ góc độ của người khác, có lẽ chính ngươi mới là kẻ mà họ nên gọi là 'Thiên Mệnh Chi Nhân'."

Câu nói của nàng khiến Lâm Phong sững sờ. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Hắn luôn cho rằng mình là một kẻ bất hạnh, một kẻ phải đi ngược lại với số phận. Nhưng những cơ duyên mà hắn có được, quả thực cũng quá mức khó tin.

Lời nói của Tô Thanh Sương không chỉ là một sự trêu chọc. Nó gieo vào lòng cả hai một hạt giống. Một hạt giống của sự nghi ngờ, hay đúng hơn, là một sự nhận thức rõ ràng về vị trí của đối phương. Họ là đồng minh, nhưng cũng có thể là đối thủ định mệnh của nhau trong tương lai. Mối quan hệ của họ lại càng thêm một tầng phức tạp.

"Tương lai quá xa vời," Lâm Phong lắc đầu, tạm thời gạt bỏ những suy nghĩ đó đi. "Chuyện trước mắt, là phải mạnh hơn nữa." Hắn giơ quả Đạo Quả lên. "Chúng ta nên dùng nó ngay bây giờ. Tâm Uyên này là nơi an toàn nhất."

Tô Thanh Sương gật đầu đồng ý. Giữa nơi nguy hiểm này, không có gì ngu ngốc hơn là giữ một món bảo vật có thể tăng cường thực lực bên mình mà không sử dụng. Nàng bay đến một tảng đá ngọc ở phía xa, ngồi xếp bằng xuống. "Ta dùng trước. Ngươi hộ pháp cho ta."

"Được." Lâm Phong đáp, đứng cách đó mấy chục trượng, ánh mắt cảnh giác quét xung quanh.

Tô Thanh Sương không chút do dự, đưa quả Đạo Quả vào miệng. Quả cây vừa vào đã tan ra, hóa thành một dòng năng lượng tinh thuần nhất, không phải linh khí, mà là một mảnh vỡ của pháp tắc Đại Đạo, trực tiếp dung nhập vào thức hải của nàng.

Toàn thân nàng bắt đầu tỏa ra một luồng hàn khí cực độ. Không gian xung quanh nàng, những bông hoa tuyết được tạo thành từ linh khí tinh khiết bắt đầu rơi xuống. Nàng đã tiến vào trạng thái cảm ngộ sâu sắc. Đạo của nàng là Băng. Nhưng trước đây, nàng chỉ hiểu Băng là sự lạnh lẽo, là sự ngưng tụ. Giờ đây, dưới sự dẫn dắt của Đạo Quả, nàng đã chạm đến bản chất của nó: Băng, chính là sự tĩnh lặng tuyệt đối của vạn vật, là điểm dừng của thời gian, là sự kết thúc của mọi chuyển động.

Băng Tâm Quyết của nàng tự động vận chuyển, phá vỡ bình cảnh mà nàng đã bị mắc kẹt từ lâu, tiến vào một tầng cảnh giới hoàn toàn mới. Khí thế của nàng trở nên sâu lắng và nguy hiểm hơn trước rất nhiều.

Sau một canh giờ, nàng mở mắt ra, một luồng hàn khí bắn ra từ trong mắt, khiến cho mặt đất trước mặt nàng bị đóng một lớp băng dày. Nàng đã cảm ngộ thành công.

"Đến lượt ngươi," nàng nói, giọng nói vẫn lạnh lùng, nhưng trong mắt lại có một sự cảm kích không thể che giấu.

Lâm Phong gật đầu, ngồi xuống. Hắn cũng nuốt quả Đạo Quả vào.

Một trải nghiệm hoàn toàn khác hiện ra trong đầu hắn. Nếu Tô Thanh Sương là cảm ngộ một "pháp tắc", thì hắn lại được đưa về trạng thái "trước cả khi có pháp tắc".

Trong thức hải của hắn, không còn là những ảo ảnh chiến trường nữa. Hắn thấy một điểm hỗn độn duy nhất. Rồi điểm đó bắt đầu diễn hóa. Hắn thấy được sự hình thành của Âm và Dương, sự ra đời của Ngũ Hành. Hắn thấy được tại sao Lửa và Băng lại đối nghịch nhưng cùng chung một nguồn gốc là năng lượng. Hắn thấy được sự sống và cái chết chỉ là hai giai đoạn của một vòng tuần hoàn vĩnh cửu.

Hắn không học được một chiêu thức nào. Nhưng sự hiểu biết của hắn về thế giới, về bản chất của sức mạnh, đã đạt đến một tầm cao mới. Hắn hiểu rõ hơn về chính Hỗn Độn khí của mình. Nó không chỉ có thể phân giải và hủy diệt, mà nó còn là cội nguồn, là nơi chứa đựng khả năng của vạn pháp.

Hạt Đạo Thai trong đan điền của hắn hấp thu những cảm ngộ này, trở nên vô cùng ổn định, những phù văn bên trên nó càng thêm huyền ảo, giống như một vũ trụ thu nhỏ đang từ từ hình thành.

Khi hắn tỉnh lại, trời đất trong mắt hắn dường như đã trở nên khác biệt. Hắn có thể "thấy" được sự lưu chuyển của năng lượng trong đất đá, "nghe" được tiếng thở của cây cỏ.

"Đi thôi," Tô Thanh Sương nói. "Chúng ta đã ở đây quá lâu rồi."

Lâm Phong gật đầu. Cả hai đều đã nhận được cơ duyên to lớn, đã đến lúc phải rời đi. Họ men theo con đường cũ, bắt đầu hành trình ra khỏi Đoạn Hồn Uyên. Với thực lực và sự cảm ngộ mới, con đường trở ra dễ dàng hơn rất nhiều. Những tàn niệm và oán linh cấp thấp dường như cảm nhận được khí tức đáng sợ của họ, đều tự động tránh xa.

Nhưng, khi họ sắp đi qua bức tường ý chí lúc trước, Hỗn Độn khí trong người Lâm Phong đột nhiên rung động một cách dữ dội. Hắn dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về một khe nứt tối om trên vách của vực sâu.

Từ trong đó, hắn cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng yếu ớt, nhưng lại vô cùng quen thuộc. Một luồng khí tức... cùng nguồn gốc với Hỗn Độn khí của hắn!

Nó giống như tiếng gọi của máu mủ, tiếng gọi từ một mảnh vỡ khác của chính bản thân hắn.

"Sao vậy?" Tô Thanh Sương thấy hắn dừng lại, liền hỏi.

Lâm Phong chỉ tay về phía khe nứt, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

"Ở đó... có thứ gì đó đang gọi ta."

Tô Thanh Sương nhìn về phía khe nứt tối tăm, rồi lại nhìn con đường ra khỏi vực sâu đã ở ngay trước mắt. Nàng nhíu mày. Lại là một biến số nữa.

Đi tiếp hay ở lại? An toàn rời đi, hay là mạo hiểm vì một tiếng gọi bí ẩn? Quyết định này, một lần nữa, lại thử thách sự liên minh của họ.

More Chapters